- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Khóc thét vì vợ “sang chảnh”
“Bụng lép kẹp vì chưa ăn sáng cũng chẳng ai biết, nhưng mặc xấu, kém sành điệu, không sang chảnh là cả công ty chúng nó nhảy xổ vào khinh thường ngay!” - Nhung thản nhiên nói với chồng.
Nhung (Quận 3, TP HCM) là một tiểu thư chính hiệu. Gia đình Nhung không hẳn là quá giàu có
nhưng cô là con gái út nên rất được chiều. Con gái lớn hai mươi mấy
tuổi đầu nhưng Nhung không hề phải động tay vào việc gì. Việc to việc
nhỏ trong nhà đều có mẹ và ô sin làm hết.
Yêu
Nhung, biết mười mươi cô chẳng hề đảm đang, tháo vát nữ công gia chánh
nhưng Hùng tin rằng học là biết thôi, chẳng phải là vấn đề gì to tát.
Hùng
nghĩ thế cũng không sai, nhưng không thành vấn đề chỉ là với những
người phụ nữ có tinh thần cầu tiến, sẵn sàng học hỏi. Còn như Nhung, lối
sống tiểu thư, chảnh chọe đã ăn vào máu cô rồi, khó bề mà thay đổi
được.
Ngày đầu tiên về làm dâu, Nhung đã khiến cho cả gia đình nhà chồng
và Hùng choáng váng khi của cô nhìn đồ đạc trong nhà rồi phán “xanh
rờn”: “Mẹ ơi, thời này ai còn dùng những đồ này nữa ạ! Vừa cổ hủ, vừa
không tiện nghi gì cả. Bên nhà con là con bắt mẹ con thay hết rồi, không
thì lúc mời khách đến chơi nhà, xấu hổ chết!”.
Yêu
Nhung, biết mười mươi cô chẳng hề đảm đang, tháo vát nữ công gia chánh
nhưng Hùng tin "học là biết thôi", chẳng phải là vấn đề gì to tát (Ảnh
minh họa)
Thế
là cái gì trong nhà thay được là cô thay hết, sao cho phải "sang chảnh"
toàn tập mới được. Cái nồi cơm điện mẹ chồng vừa mua được mấy tháng cô
cũng cho nó “nghỉ hưu” trước thời hạn để tậu về loại hiện đại và sành điệu hơn. Tủ lạnh vẫn còn dùng ngon nhưng cô chê bé tí, phải loại hơn 500 lít mới oách trong khi ấy cả nhà tổng vị chi có 4 người.
Bố
mẹ chồng Nhung chưa hết hãi hùng thì cô lại đưa ra đề nghị mới, đó là
thuê ô sin. Hùng thấy hơi ngượng với bố mẹ, nên nói khéo với vợ: “Đợi
khi nào sinh bé thì đưa bác sang em ạ. Nhà mình có việc gì đâu, mẹ đã
nghỉ hưu nên làm được gì thì mẹ sẽ làm giúp em, tối về em vào bếp nấu
bữa cơm, dọn dẹp qua loa nhà cửa để cả nhà vui vẻ. Có gì anh cũng sẽ xắn
tay vào giúp em!”.
“Anh
vẽ chuyện. Cái thời nào rồi mà cứ phải con dâu tự tay cơm nước. Những
nhà cao sang họ đều thuê ô sin ‘cân’ hết cho nhàn thân! Anh yên tâm,
lương ô sin em sẽ trả!” - Nhung gạt đi.
Ngán ngẩm với suy nghĩ của cô con dâu sang chảnh,
lấy chồng nhưng không muốn làm vợ, làm dâu, bố mẹ Hùng liền “đuổi” 2
người ra riêng. Nhung mừng như có hội. Hùng thì méo mặt, khóc thầm trong
lòng.
Ước
mơ nhỏ nhoi là được vợ vắt cho cốc nước cam, nấu cho món ăn anh yêu
thích hay đơn giản là ủi cho anh cái áo thôi mà sao xa vời quá. Bác giúp
việc nấu ngon thật đấy nhưng nếu chỉ là được ăn ngon thôi thì anh đi ăn
hàng cho nhanh.
Rồi
thì nhiều hôm anh phải ăn cơm một mình do Nhung còn bận đi sắm đồ hiệu
đang sale, đi spa làm đẹp. Nhà có 2 người, muốn đợi cô về ăn cơm cho có
vợ có chồng thì Nhung hớn hở khoe trong điện thoại: “Em vừa lựa được cái
áo khoác sành điệu lắm. Giờ còn phải đi đổi màu sơn móng tay không thì
không theo kịp xu hướng mất!”.
Lại nói đến chuyện ăn mặc. Không phải đồ hiệu Nhung nhất quyết không mặc. Hễ nhìn thấy ai mặc đồ rẻ tiền là Nhung bĩu môi mỉa mai:
“Đồ nhà quê!”. Hùng đến não lòng với cô: “Áo cà sa không làm nên thầy
tu đâu em ạ!”. “Thật không? Em nói cho anh biết nhé, thầy tu mặc áo cà
sa hàng hiệu chắc chắn vẫn được trọng vọng hơn áo cà sa rẻ tiền!” -
Nhung phản bác.
Ngày
nào Nhung cũng dậy từ rất sớm nhưng cô chưa bao giờ nấu cho chồng được
bữa ăn sáng nào. Bởi cô còn bận trang điểm, làm đẹp, thử hết bộ váy này
đến bộ váy khác. Nhiều hôm, Hùng đã ăn sáng xong xuôi mà vợ vẫn còn loay
hoay trước tủ quần áo.
Thế
là hôm đó, Nhung vác bụng đói đi làm. Hùng đã bao lần nhắc vợ về vấn đề
này, nào là kiểu gì cũng phải ăn sáng đã, để đảm bảo sức khỏe, nào là
em đi làm chứ có phải đi dự tiệc đâu, có cần thiết phải trang bị kĩ càng
thế không?
“Anh
không biết em có danh hiệu gì ở công ty à? ‘Nữ hoàng sang chảnh’ đấy
anh ạ! Em phải thể hiện sao cho xứng với cái danh hiệu ấy chứ! Bụng lép
kẹp vì chưa ăn sáng cũng chẳng ai biết, nhưng mặc xấu là cả công ty
chúng nó nhảy xổ vào khinh thường ngay!” - Nhung thản nhiên. Còn Hùng
líu lưỡi trước lí do vợ đưa ra. Anh chẳng bao giờ nghĩ, cái sự làm đẹp nó lại được nâng lên đến mức sống còn như thế.
Hôm
rồi về quê nội ăn giỗ, Hùng lại được một phen muối mặt với láng giềng,
họ hàng gần xa. Chung quy cũng chỉ bởi cái sự ưa sang chảnh của Nhung.
Nhìn
nhà cửa cũ kĩ và đồ đạc đời cổ, Nhung cười như nắc nẻ: “Bây giờ vẫn có
người dùng ti-vi đen trắng hả anh? Em tưởng mấy cái đồ này cho vào bảo
tàng hết rồi chứ?”. Nhung “mở volume” quá to, thành ra có kha khá người ở
đám giỗ cũng nghe thấy. Thế là những lời xì xào Nhung chảnh chọe, kiêu
kì, cậy thành phố hiện đại chê người nhà quê thi nhau rộ lên.
Hôm
rồi về quê nội ăn giỗ, Hùng lại được một phen muối mặt với láng giềng,
họ hàng gần xa. Chung quy cũng chỉ bởi cái sự ưa sang chảnh của Nhung
(Ảnh minh họa)
Tối
ấy, đáng lẽ theo dự định là 2 người sẽ ngủ lại một đêm, sáng hôm sau
mới về. Nhưng oái oăm thay, Nhung nhất quyết đòi ra khu trung tâm, tìm
khách sạn ngủ chứ không ngủ lại nhà họ hàng.
Cô
chê chăn chiếu cũ kĩ, sợ chấy rận. Hùng giận tím mặt, nhưng không thể
điều đình được với vợ. Anh đành cáo lỗi có việc gấp, đưa Nhung về ngay
trong tối. Ở lại rồi Nhung ra khách sạn ngủ thì anh đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
Về
đến thành phố cũng khá muộn, 2 người rủ nhau đi ăn đêm. Đến quán sang
chảnh quen của Nhung nhưng khách đông, kín hết bàn. Hùng định kéo Nhung
đi ăn quán khác mà cô nhất định không chịu, muốn chờ bằng được có bàn
trống.
Theo
cô, chỉ có quán này mới đủ tầm sang chảnh, ăn ở quán úi xùi thì thà
nhịn đói còn hơn. Hùng vừa mệt vì đi đường xa, bụng thì đói meo, thế mà
chờ dài cả cổ chưa được gọi đồ ăn. Anh bực tức bỏ về trước: “Anh đi ăn
quán khác đây! Em ôm lấy cái sang chảnh ấy mà sống!”.
Thực ra đây chỉ là giọt nước làm tràn ly. Sức chịu đựng của anh với sự sang chảnh của vợ đã đến giới hạn rồi. Nếu Nhung không hiểu ra và có sự thay đổi, anh sợ, anh không thể sống hòa hợp với cô được nữa…
Theo PLXH
Theo PLXH
-
Yêu8 giờ trướcHôm trước được nghỉ làm, tôi cùng mẹ đi chợ. Chẳng hiểu sao đi qua cửa hàng hải sản, nhìn thấy bể tôm hùm của người ta mắt tôi cứ dán chặt, không sao rời đi được.
-
Yêu13 giờ trướcQua sự việc này, người con dâu hiểu rõ mẹ chồng mình hơn.
-
Yêu16 giờ trướcHôn nhân, sự kết hợp giữa tình yêu và sự cam kết thường phải đối mặt với những thách thức có thể làm suy yếu sự ổn định của nó.
-
Yêu19 giờ trướcNếu bạn vẫn đang tiết kiệm tiền để mua nhà mới, bạn nên cân nhắc việc sống cùng bố mẹ.
-
Yêu20 giờ trướcBản thân tôi là người sống hay nghi ngờ, nên dù mẹ chồng có tốt đến mấy thì tôi vẫn nghĩ bà ấy quan tâm đến tôi cũng chỉ vì đứa cháu trong bụng.
-
Yêu20 giờ trướcĐầu tháng 3 là sinh nhật con tôi, cả nhà đang ngồi cắt bánh thì chồng tôi có điện thoại vội vàng cầm máy ra tận cổng nghe
-
Yêu1 ngày trướcSuốt cả tháng trời, chị T. mất ăn mất ngủ vì đi đánh ghen chồng và nhân tình. Chị không tin người chồng đạo mạo, suốt ngày nói đạo lý chung thủy lại có thể lừa dối mình trắng trợn như vậy.
-
Yêu1 ngày trướcCô ấy chua xót nói với tôi: “Dù kết hôn với ai, mình hy vọng bạn sẽ ghi nhớ 3 lời khuyên này”.
-
Yêu2 ngày trướcTRUNG QUỐC - Sau hơn 10 năm ly hôn, biết chồng cũ bị bệnh không thể tự lo cho mình, vợ cũ quay lại chăm sóc chu đáo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ.
-
Yêu2 ngày trướcTheo giới chuyên gia, việc có con sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ trong cuộc sống của bạn.
-
Yêu3 ngày trướcTôi đứng ngây dại, mặt trắng bệch không biết nói lại làm sao. Biết tôi bất ngờ, bà nở nụ cười hiền khô, giọng nhẹ nhàng bảo...
-
Yêu3 ngày trướcVì thương con gái, ông đã nổi cơn thịnh nộ, kéo con rể ra dạy dỗ.