Những khoản “thuế” không tên
“Tham nhũng là một thứ thuế đánh vào phát triển. Khi lan rộng nó sẽ hút cạn sinh lực các thể chế quản lý và làm hao mòn thịnh vượng lẫn ổn định...” - cựu toàn quyền Hong Kong Christopher Patten nhận xét (trong lời bình quyển Waging war on corruption).
Nói cách khác, người dân ở những nước bị tham nhũng nghiêm
trọng buộc phải gồng mình nộp thêm vô số loại “thuế” không tên. Không
hối lộ mà có thể yên thân được sao?!
Nỗi khổ bệnh nhân
Theo Bloomberg News (26/9/2012), ngày càng có nhiều vụ bạo động trong
bệnh viện khắp Trung Quốc. Đầu năm 2011, một bác sĩ tại Cáp Nhĩ Tân đã
bị bệnh nhân giết chết.
Năm 2010 có hơn 17.000 vụ bạo động tại các bệnh viện và vụ việc trở nên
nghiêm trọng đến mức 50 bệnh viện ở Bắc Kinh phải củng cố lại hệ thống
an ninh.
Vì sao như vậy? Nguyên nhân bề mặt là những sự cố gây chết người của
bệnh viện, nhưng sâu xa hơn vẫn là sự bùng nổ như giọt nước tràn ly từ
thái độ bất mãn trước tình trạng tha hóa trong ngành y cũng như sự thờ ơ
của giới chức bộ y tế.
Rất nhiều bác sĩ Trung Quốc thường kiếm được khá bộn từ đơn thuốc mà họ
kê cho bệnh nhân. Và “để tăng lợi nhuận, bệnh viện thường điều trị quá
thời hạn và xét nghiệm quá yêu cầu” - theo Nhiêu Khắc Cần, bí thư đảng
ủy Hội Y học Trung Quốc.
Tháng 9/2012, China Daily cho biết một vụ án tham nhũng nghiêm trọng đã
xảy ra tại Thâm Quyến, liên quan ít nhất 20 viên chức bệnh viện. Như
trong nhiều trường hợp, người giàu và giới chức cao cấp ít màng đến
những chuyện trớ trêu xảy ra trong hệ thống y tế, bởi họ đâu có đặt chân
đến bệnh viện trong nước và thay vào đó là ra nước ngoài.
Và như trong nhiều trường hợp, người nghèo luôn là nạn nhân trực tiếp
đầu tiên và thiệt hại nặng nhất của một hệ thống tham nhũng. Phóng sự
của China Daily (2/9/2009) thuật một câu chuyện...
Lúc Vấn Vấn ngủ mê man trong tay bà ngoại sau khi được truyền dịch tại
một bệnh viện ở Bắc Kinh. Mẹ của bé, cô Trịnh, thầm cầu trời khấn Phật
cho bé chóng khỏe để về nhà và đừng bao giờ quay lại bệnh viện nữa, nơi
không thuần túy là chỗ để chữa trị như chức năng của nó mà còn là một
“cõi” có thể gây ra những nỗi ám ảnh rùng rợn! Cô Trịnh đã bị “móc túi”
100 tệ (14 USD) mới “được quyền” cho bé Vấn Vấn truyền dịch.
Cuối cùng, tổng chi phí mà vợ chồng cô Trịnh phải trả cho đợt vào viện
lần đó là 7.800 tệ (1.142 USD) - số tiền quá lớn đối với cặp vợ chồng
nghèo mạt này. Không chỉ vợ chồng cô Trịnh, nhiều người nghèo khác cũng
có hoàn cảnh và tâm trạng tương tự. Tại Trung Quốc, bệnh là thứ mà người
dân sợ nhất bởi vào đến bệnh viện là phải có tiền.
Tiền khám, tiền thuốc, tiền bồi dưỡng y tá - hộ lý, tiền bác sĩ theo yêu
cầu, tiền mua giường nằm cho bệnh nhân và cả tiền mua ghế ngủ cho thân
nhân (chưa kể tiền ăn uống nuôi bệnh)...
Cái mẫu số chung “người-nghèo-thiệt-hại-nặng-nhất” tất nhiên cũng hiện
diện ở nhiều nước khác. Trong báo cáo Minh bạch quốc tế 2010 (dẫn lại từ
Waging war on corruption), mỗi ngày có đến tám thai phụ Zimbabwe tử
vong khi sinh. Và trước khi nghĩ đến việc vào viện để được đỡ đẻ, thai
phụ phải kiếm cho được 50 USD tiền phí - khoản tiền bằng 1/3 thu nhập
của một người Zimbabwe thuộc đối tượng trung bình trong... một năm!
Nếu không có tiền nộp, sản phụ sẽ bị nhốt lại bệnh viện và bị tính lãi
suất cho đến khi nào họ thanh toán xong sổ nợ. Thế nên đã xảy ra nhiều
vụ đào thoát khỏi bệnh viện mà tình tiết của chúng ly kỳ chẳng khác gì
vượt ngục!
Mức độ kinh khủng của sự việc chưa dừng lại tại đó. Theo nguồn đã dẫn,
có chuyện kể rằng y tá tại một bệnh viện địa phương ở Zimbabwe đã ra quy
định thai phụ sẽ bị phạt (tương đương) 5 USD mỗi lần họ la to trong khi
sinh! Còn tại một số vùng quê Zambia, người dân thường nói với nhau
rằng họ thà chịu bị bệnh tật hành hạ thân xác chứ không vào bệnh viện
bởi đó là cách nhanh nhất để họ được đưa thẳng đến nghĩa địa trong cỗ
quan tài!
Mở mắt ra là thấy
Còn có rất nhiều khoản thuế không tên khác mà người dân ở những nước
tràn lan tham nhũng đối mặt hằng ngày, mọi lúc mọi nơi, trở nên bình
thường đến mức họ quen với việc nhẫn nhục chấp nhận như một thứ thông
lệ... Mỗi ngày, tổng số tiền mà người dân một nước tham nhũng bị thiệt
hại khi phải “cúng” cho những người “làm luật” là bao nhiêu?
Theo Laurence Cockcroft (Global Corruption), cuộc khảo sát tại Pakistan
năm 2010 của Tổ chức Minh bạch quốc tế cho biết 43% người được hỏi đã
nói rằng mình phải đối mặt với hối lộ khi có việc với viên chức hành
chính địa phương, 69% với viên chức tư pháp, 84% với cảnh sát và 48% với
hệ thống y tế.
Cụ thể, chi phí trung bình cho những khoản thuế không tên đối với người
dân Pakistan là 7 USD cho dịch vụ y tế, 18 USD cho giáo dục, 69 USD cho
tư pháp...
Tại Ấn Độ, một trong những chìa khóa có thể giúp mở được cánh cửa những
dịch vụ dành cho người nghèo là thẻ BPL (công nhận dưới chuẩn nghèo).
Trên hồ sơ chính thức có khoảng 60 triệu hộ dân thuộc diện chính sách
như thế này nhưng trong thực tế gần 1/2 trong số đó, tức khoảng 27
triệu, là những hộ khá hơn. Họ có được tấm thẻ BPL là nhờ mua từ giới
chức địa phương.
Thậm chí khi đi đăng ký BPL, hơn 1/3 hộ nghèo thật sự cũng phải lót tay
cho giới chức tham nhũng... Và để “công lý được thực thi”, tại Ấn Độ và
Sri Lanka, hầu hết nguyên đơn phải hối lộ quan tòa để đơn kiện của mình
được xử (Global Corruption)! Tại châu Phi, người dân đã quá quen với
việc bị “ăn cướp” trắng trợn.
Cuộc khảo sát năm 2002 tại Kenya cho biết người dân thành thị phải nộp
các loại thuế không tên chiếm mất 15% thu nhập của họ mỗi năm.
Và với nhiều nước tham nhũng lan tràn, những kẻ tha hóa gây ảnh hưởng và
mang lại tác động tâm lý xã hội đặc biệt nghiêm trọng là giới cảnh sát.
Chẳng gì tồi tệ hơn khi những người đại diện pháp luật với vai trò trực
tiếp thực thi trật tự xã hội lại biến thành bọn hủ lậu.
Xã hội nhiễu nhương và hỗn loạn chính là từ đây. Niềm tin công chúng vào
chế độ bị mai một cũng chính từ đây, khi mọi người hằng ngày chứng kiến
cảnh người đại diện pháp luật bóp méo và nghiễm nhiên chà đạp pháp luật
bằng việc nhận tiền đút lót và thậm chí làm nhiều việc phi pháp một
cách công khai.
Niềm tin sẽ không còn khi người ta biết những chuyện chẳng hạn chỉ riêng
tại bang Anambra (Nigeria), khoảng 70 chốt cảnh sát đã thu được 4,5
triệu USD tiền hối lộ vào năm 2008 (Waging war on corruption); hay
chuyện ông quan cảnh sát Diệp Thụ Dưỡng tại Thiều Quan (Quảng Đông) bị
bắt năm 2008 với tội nhận của đút lót tổng cộng 30 triệu tệ, chủ yếu từ
giới nhà thổ...
Và những chiếc bẫy vô hình
Đang đi bỗng dưng bị sập “hố đen” làm tan nát chiếc xe mới mua. Đang
ngồi trên xe lửa bỗng nhiên bị lọt khỏi đường ray và gãy tay gãy cổ...
Đó chính là những chiếc bẫy vô hình luôn rình rập và đe dọa người dân
tại những nước tham nhũng hoành hành. Ai chịu trách nhiệm? Nhà thầu cầu
đường, ông quản lý và giám sát công trình đô thị hay ngài bộ trưởng giao
thông? Xin lỗi, chẳng ai chịu cả!
Những tai nạn tương tự đã cộng thêm vào tổn thất chung mà tham nhũng gây
ra. Theo Waging war on corruption, Liên đoàn châu Phi từng đánh giá
rằng tổn thất từ tham nhũng chiếm đến 25% GNP châu Phi.
Theo tác giả Frank Vogl (một trong những người thành lập Tổ chức Minh
bạch quốc tế), tổn thất thật sự do tham nhũng mang lại không thể chỉ
tính bằng những con số cụ thể, chẳng hạn 100 tỉ USD hay 1.000 tỉ USD mà
“cần phải được nhìn ở góc độ đầy đủ khi xét đến những nỗi đau của con
người mà nó tạo ra. Bởi tham nhũng đã đẩy hàng trăm triệu người vào cảnh
nghèo đói, bởi tham nhũng là tên giết người”!
Hàng chục ngàn người Haiti đã bị chết không chỉ bởi trận động đất tháng
1/2010 mà còn bởi việc bọn thầu hối lộ giới chức địa phương để xây những
căn nhà không đủ chuẩn kỹ thuật an toàn.
Vô số bệnh nhân Trung Quốc bị biến chứng nặng không phải do vấn đề thuần
túy y lý, mà bởi uống phải thuốc dỏm được bào chế dưới sự bảo kê của
cục trưởng Cục Quản lý dược - thực phẩm Trịnh Tiêu Du (đã bị tử hình).
40 người chết và 191 người bị thương trong tai nạn hỏa xa tại Ôn Châu
ngày 23/7/2011 không chỉ do sự cố kỹ thuật mà còn bởi những màn biển thủ
hàng triệu đôla của ngài bộ trưởng hỏa xa Lưu Chí Quân (đã bị sa
thải)...
Phải nhìn vấn đề ở góc độ những vụ việc cụ thể như thế mới thấy rõ diện mạo khủng khiếp của tham nhũng!