Thấy bố mẹ dạy dỗ con dâu khắc nghiệt, tôi cầm tay em tuyên bố: "Con sẽ đưa vợ ra ngoài ở riêng", để rồi 5 tháng sau ai cũng khóc

Ra khỏi nhà, vợ hỏi tôi đi đâu, tôi đưa cô ấy đi tìm nhà trọ gần đây rồi cả nhà ở. Việc vợ tôi hành xử như vậy chẳng có gì sai cả.

Là con trai duy nhất trong nhà, trước khi lấy vợ, bố mẹ tôi đã quán triệt tư tưởng "phải ở chung". Tôi đồng ý vì chẳng có gì phải bàn cãi hết. Ở chung với bố mẹ thì được bố mẹ giúp đỡ, đi làm về có cơm ăn, con có ông bà chăm lo cho chẳng sướng. Vợ tôi cũng không phản đối gì việc sống chung cùng mẹ chồng cả.

Để nói về vợ tôi, cô ấy là người ít nói và có phần nhút nhát. Tuy vậy, vợ lại đảm và khéo chăm con, cô ấy rất thương bố mẹ chồng. Về sống chung không có ít lần bố mẹ tôi bực tức to tiếng với con dâu, nhưng chưa bao giờ vợ cãi lại. Lần nào cô ấy cũng nhận sai về mình, chủ động xin lỗi bố mẹ chồng và không bao giờ đi nói xấu, than vãn về nhà chồng với ai cả.

Trong mắt tôi, vợ rất tuyệt, nhiều khi tôi còn thương cô ấy. Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ tới giờ được 5 năm rồi, chúng tôi có 2 cháu. Bố mẹ tôi lo đưa đón các cháu đi học, vợ thì đảm nhiệm việc đi chợ nấu cơm.

Ở chung một nhà, cũng vài lần mẹ con va chạm nhưng tôi đều không nói. Cho đến lần gần đây nhất tôi đi làm về thấy mẹ và bố, 2 người thi nhau mắng vợ tôi xơi xơi. Vấn đề là hôm nay cô ấy mệt nên nghỉ làm. Thế nhưng 2 đứa cháu ngoại nhà tôi qua chơi, tụi nhỏ nghịch ồn quá vợ đã lớn tiếng quát các cháu. Bố mẹ ở dưới nhà nghe thấy, xót cháu nên gọi vợ tôi xuống dạy bảo.

Thấy bố mẹ dạy dỗ con dâu khắc nghiệt, tôi cầm tay em tuyên bố: Con sẽ đưa vợ ra ngoài ở riêng, để rồi 5 tháng sau ai cũng khóc-1

Vợ bị bố mẹ nói không ra gì nhưng cô ấy vẫn im lặng, xin lỗi luôn miệng. Còn bố mẹ tôi thì bắt vợ phải qua nhà chị chồng để xin lỗi về việc hôm nay. Bực mình khi thấy bố mẹ cư xử không đúng với vợ, bênh chiều các cháu quá tôi vào nhà cầm tay vợ nói lớn: "Con sẽ đưa vợ ra ngoài ở riêng!".

Tôi kéo vợ lên phòng thu dọn ít đồ đạc rồi đi thẳng mặc bố mẹ có đồng ý hay không. Ra khỏi nhà, vợ hỏi tôi đi đâu, tôi đưa cô ấy đi tìm nhà trọ gần đây rồi cả nhà ở. Việc vợ tôi hành xử như vậy chẳng có gì sai cả. Cháu hư thì phải quát cho chúng nó sợ, vợ tôi mệt, đau đầu chịu làm sao được tiếng ồn của bọn trẻ con. Tôi đưa vợ con ra ngoài ở riêng mẹ cũng giận lắm nhưng tôi kệ. 5 năm ở chung vợ tôi cam chịu thế là đủ rồi.

Ra ngoài sống, tuy có vất vả hơn vì hai vợ chồng phải lo hết mọi việc nhưng bù lại rất thoải mái. Giờ bố mẹ tôi không còn giận nàng dâu nữa mà trở nên thân thiết, quý hơn. Cuối tuần vừa rồi, cả nhà tôi vào ông bà nội ăn cơm. Lâu lắm rồi nhà tôi mới đông đủ thế này. Bữa cơm gia đình mà ai cũng cười vui, hạnh phúc. Ngẫm lại chuyện trước kia, mẹ tâm sự với chúng tôi: "Đáng lẽ mẹ phải cho 2 đứa ra ở riêng từ lúc cưới thì tốt hơn. Ngày trước mẹ quá đáng với con, con đừng giận nhé".

Vợ tôi lắc đầu rơm rớm nước mắt, mẹ cũng khóc, nhìn 2 mẹ con nghĩ về chuyện ngày xưa mà tôi cũng không ngăn được cảm xúc. Đúng là ở riêng mới nhận thấy bố mẹ quý con dâu hơn là ở gần, ngày nào cũng chạm mặt. Trở về nhà, tôi ôm lấy vợ thoải mái thể hiện tình cảm, điều mà trước đây ở chung chúng tôi chẳng dám làm.

(phan...@gmail.com)

Theo Vietnamnet


mẹ chồng nàng dâu


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.