Chúng em không thể ra ở riêng vì chồng là con trai duy nhất, mà cứ sống chung thế này, em sợ mình… hóa điên mất.
Em lấy chồng được gần 2 năm. Trước khi cưới, chồng em cũng nói cho em biết về việc bố chồng em lười biếng và nghiện rượu, nhưng em không ngờ ông lại be bét, tệ bạc như vậy.
Bố chồng em năm nay mới gần 60 tuổi - cái tuổi chưa quá già và vẫn có thể túc tắc làm lo cho bản thân được, vậy mà ông chẳng động tay vào việc gì. Cả ngày cứ ăn xong là ông nằm xem tivi, đọc báo, đi chơi, nhậu nhẹt với bạn bè. Vợ chồng em đóng góp ý kiến thì ông quát: “Ngày xưa tao nuôi mày giờ mày phải báo đáp. Giờ tao già rồi, tao không làm gì nữa”. Nghe bố nói vậy, chúng em cũng chẳng dám góp ý thêm.
Bố chồng em nghiện rượu nặng. Mỗi lần mua rượu, ông phải mua từ 10-20l và chỉ uống trong khoảng 10 ngày là hết. Nhiều lần chủ quán đến đòi nợ, số tiền lên đến cả triệu bạc, ông không có tiền và kêu em ra trả nợ hộ.
Mỗi lần uống rượu xong, ông chửi vợ con cả ngày, đặc biệt là chửi mẹ chồng em thậm tệ. Em thương mẹ chồng em vô cùng. Hồi mới về làm dâu, em sốc nặng khi chứng kiến cảnh ông đổ cả nồi cơm lên đầu bà rồi cầm gậy đánh đập bà. Không có ngày nào là bố mẹ em không to tiếng với nhau. Những trận đánh như cơm bữa của bố chồng trút lên đầu mẹ chồng khiến em cũng dần dần…quen.
Em nhớ có lần, bố chồng uống rượu say còn cầm búa đập nát bàn kính, nồi cơm điện. Lúc đó giận quá, em lỡ lời quát bố là: Bố định phá nát cái nhà này mới vừa lòng hay sao. Thấy em to tiếng, ông bỗng nổi điên, chạy đi lấy cây gậy định đánh cả em. May lúc đó, mẹ chồng nhìn thấy hét to: “Chạy đi con ơi”. Sau đó bà lao đến cầm tay em lôi chạy đi. Vậy là, em bụng bầu hơn 7 tháng chạy thục mạng.
Trong nhà, chỉ có em xưng hô bố-con với ông. Có đồ gì ăn ngon em mua cho bố, thỉnh thoảng em cũng mua cái này, cái nọ biếu ông. Em vẫn cứ nghĩ, mình cố gắng làm vừa lòng bố chồng rồi mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng đến nay thật sự em không chịu đựng được nữa.
Càng ngày bố chồng càng quá đáng hơn. Em sinh con đến nay được 6 tháng, cháu nội ông chưa một lần ẵm bế mà suốt ngày quát mắng cháu. Năm lần bảy lượt ông đuổi vợ chồng em đi với lý do: “Đứa nhỏ làm tao điếc tai, không ngủ được”. Có bận, vì mải dỗ con khóc, em chưa kịp dọn mâm cơm lên ông điên tiết hất hết thức ăn dưới bếp đi. Thậm chí, bữa nào cơm không có món ông yêu cầu, canh hơi mặn ông cũng sẵn sàng đổ cả mâm đi.
Em uất ức, stress quá. Em bàn với chồng ra ở riêng nhiều lần. Chồng em cũng đồng ý nhưng sau em lại nghĩ đến mẹ chồng. Bà đáng thương quá. Cả một đời nhẫn nhịn chồng, chưa một ngày được hạnh phúc. Mẹ chồng thương em lắm, nhiều hôm thấy em bị bố chồng chửi, bà cứ khóc dấm dứt nói rằng: “Mẹ xin lỗi không giúp gì được con. Hay hai đứa ra ngoài ở riêng đi. Đời mẹ khổ rồi, mẹ không muốn con cũng giống mẹ”. Em và mẹ chồng em chưa một lần to tiếng với nhau. Có gì ngon bà cũng dấm dúi cho em ăn trước. Giờ mà em chuyển ra ngoài ở, để bà một mình với bố chồng thì em không yên tâm.
Có ai ở vào hoàn cảnh giống em không? Ở cũng không được mà chuyển đi thì không đành. Em khốn khổ quá, giờ không biết phải làm sao cho phải đạo nữa.
Theo Dân Việt