Cả tôi và vợ anh đều là nạn nhân của tình yêu. Chị ấy khổ khi bị chồng ruồng rẫy, còn tôi khổ khi không đâu mang vào người cái danh tranh chồng, cướp vợ người khác mà tôi nào đâu có muốn. Ít ra trong mối quan hệ tay ba này, vợ anh còn được người đời bảo vệ, bênh vực là đáng thương, còn tôi, ai ai cũng chửi bới dù tôi chẳng có tội tình gì.
Chúng tôi quen nhau trong một chuyến công tác ngắn ngày cách thành phố vài chục cây số. Anh và tôi ở hai đơn vị đối tác nên có buổi giao lưu, gặp gỡ. Khi đó, tôi mới ra trường được 1 năm còn anh đã đi làm hơn 5 năm. Thực sự, anh trẻ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều nên khi anh tiếp cận, tán tỉnh tôi không mảy may nghi ngờ.
Chính anh đã chủ động theo đuổi tôi như thể là một chàng trai độc thân đang tìm hiểu cô gái mình yêu. Tôi biết, sai lầm của mình là đã quá tin người và để cuộc tình này diễn biến quá nhanh. Thời điểm đó, anh bên tôi tối ngày, bất cứ lúc nào tôi cần là anh tới. Vì công việc chủ yếu giao tiếp qua mạng nên tôi cũng không có điều kiện gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp của anh nhiều. Sau lần đi giao lưu đó, chúng tôi hay hẹn hò với nhau hơn nhưng chỉ có hai đứa. Bởi thế tôi luôn tin anh chưa vợ như lời anh vẫn nói.
Chỉ 3 tháng sau khi quen nhau, tôi và anh đã đi quá giới hạn. Thậm chí thời điểm đó anh còn ở miết nhà tôi. Tôi đâu có biết, đấy là quãng thời gian vợ anh đi tu nghiệp 2 năm ở nước ngoài, con thì gửi về quê cho ông bà nuôi giúp nên anh chẳng khác nào người độc thân. Tôi bị đưa vào tròng mà không hay.
Cho tới khi vợ anh về nước cũng là lúc tôi biết mình có thai. Tôi hoan hỉ báo tin vui đó thì anh tiu nghỉu thú thật sự việc rằng đã có vợ. Anh thừa nhận ban đầu chỉ có ý chơi bời nhưng càng bên tôi anh lại càng yêu và không muốn rời xa. Anh nằng nặc mong tôi giữ lại đứa con vì anh hứa sẽ ly hôn vợ để cưới tôi.
Tôi khốn khổ khi vừa biết mình có bầu thì cũng là lúc biết mình là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác. Tôi hận anh nhưng cũng thương anh. Có lẽ tình mẫu tử trong tôi quá lớn khiến tôi muốnon mình có bố và có một gia đình đàng hoàng. Tôi trở nên ích kỉ và hèn hạ. Tôi giữ cái thai lại với mong muốn sẽ giữ được chân anh.
Vậy mà… gần 4 năm qua đi, mối quan hệ của chúng tôi vẫn ở trong trạng thái chờ đợi. Tôi sinh con, một bé trai kháu khỉnh… Còn anh vẫn mãi chưa làm xong thủ tục ly hôn với vợ. Anh án binh bất động, cố che giấu sự tồn tại của mẹ con tôi là để gỡ gạc lại phần nào tài sản chứ nếu bỏ nhau ngay thì anh gần như mất trắng. Tôi kiên nhẫn chờ đợi ngày anh có thể trở thành người tự do. Thực ra tôi biết mình ích kỉ và hèn hạ khi kiên quyết đến cùng đợi anh bỏ vợ nhưng vì cảm nhận được rằng anh yêu mình thật lòng, hơn nữa thương con nên tôi đành nhắm mắt làm liều.
Chỉ có điều, chờ đợi gần 4 năm khiến tôi mệt mỏi. Tôi muốn buông xuôi… Tôi đã phải chịu đựng quá lâu tiếng gièm pha “đàn bà không chồng mà có con… trong khi anh mãi không bỏ được vợ. Và cuối cùng, tôi đem lòng yêu một người đàn ông khác. Anh ấy biết tôi là mẹ đơn thân nhưng không đoái hoài chuyện đó và muốn chúng tôi tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt vì anh cũng nhiều tuổi rồi.
Tôi đã quyết định như vậy. Nhưng đúng thời điểm đó thì cha của con tôi hoàn thành xong thủ tục. Anh đến bên tôi. Lòng tôi lạnh ngắt không chút cảm giác. Tôi không còn muốn tiếp tục nhưng anh nổi khùng lên như người điên bởi vì vì tôi mà anh đã vứt bỏ tất cả.
Tôi không còn yêu người đàn ông đó, tôi muốn tìm cho mình một hướng đi khác. Nhưng làm thế, liệu có quá tàn nhẫn?
Theo Khám phá