Nhìn những vết lằn trên mông con trai vì bị "bố" mới đánh, tôi càng thấy tuyệt vọng

Thằng bé mới 4 tuổi thôi thì sao biết hại em là gì? Nhìn mông con trai lằn ngang dọc đầy vết tay của chồng, tôi chỉ biết ôm lấy nó mà khóc.

Thằng bé mới 4 tuổi thôi thì sao biết hại em là gì? Nhìn mông con trai lằn ngang dọc đầy vết tay của chồng, tôi chỉ biết ôm lấy nó mà khóc.

Tôi là kiểu phụ nữ cam chịu. 20 tuổi, tôi lấy chồng lần thứ nhất. Nhưng chỉ sống chung với nhau được 2 năm, tôi đã phải dứt áo ra đi vì không chịu nổi mẹ chồng. Mẹ chồng cũ của tôi đanh đá, hẹp hòi, xét nét con dâu từng chút một. Đến mức tôi lau nhà, bà ấy cũng lấy tay quẹt xuống nền rồi đưa lên xem còn bẩn không!

Chịu không nổi, tôi ôm con ra đi khi thằng bé chỉ mới gần một tuổi. Từ đó đến nay, chồng cũ tôi chưa bao giờ gửi cho con một đồng nào. Tôi phải làm thêm đủ thứ việc để kiếm tiền nuôi con.

Tôi gặp chồng mới trong dịp Giáng Sinh năm ngoái. Tôi là nhân viên siêu thị, anh đưa mẹ đi siêu thị. Mẹ anh lỡ tay đánh rơi mấy lọ mứt dẻo xuống nền nhà. Tôi phải lau dọn. Anh cũng phụ tôi lau dọn và xin số điện thoại của tôi. Từ đó, cứ tối anh lại đến quán cà phê trong siêu thị ngồi đợi tôi tan ca. Chúng tôi yêu nhau sau đó vài tháng.

Nhìn những vết lằn trên mông con trai, tôi càng thấy tuyệt vọng - Ảnh 1.

Anh thương và chiều chuộng mẹ con tôi lắm. (Ảnh minh họa)

Anh rất thương con trai tôi. Cuối tuần tôi được nghỉ anh lại đưa mẹ con tôi đi chơi. Thằng bé cũng thân mật gọi anh bằng bố. Chính vì cách anh ứng xử với con trai tôi mà tôi đã quyết định làm vợ anh. Tôi mong con mình sẽ tìm được một người bố yêu thương nó. Vì đã có một lần đò nên chúng tôi cũng không tổ chức cưới hỏi rình rang mà chỉ làm một bữa tiệc nhỏ cáo ông bà.

Sau khi cưới, mẹ con tôi chuyển về ở chung với bố mẹ chồng. Bố mẹ anh cũng rất quý con tôi. Ông bà đối xử với nó cứ như con cháu ruột chứ không hề phân biệt đối xử. Chồng tôi vẫn ân cần chăm sóc nó. Anh không ngại đút cơm cho con ăn, không ngại tắm rửa cho con. Mỗi lần nhìn hai cha con cười nói vui vẻ tôi lại thấy hạnh phúc.

Mọi chuyện chỉ thay đổi khi tôi có thai và sinh con cho anh. Từ khi có con gái, chồng tôi nhạt dần tình cảm với con trai tôi. Đi làm về là anh bồng bế con gái, cho con ăn, tắm cho con, ru con ngủ. Nói chung trong mắt anh giờ chỉ còn con gái.

Con trai tôi thấy bố thương yêu em hơn thì sinh ra tỵ nạnh. Cứ thấy anh bế em là thằng bé lại kéo áo khóc lóc. Mới đầu chồng tôi còn dỗ dành nó, sau thì anh cáu gắt rồi mắng mỏ con. Xót con, tôi bảo anh nhẹ nhàng với con trai thôi thì anh làm mặt lạnh với cả tôi.

Hôm qua, con trai tôi ngồi chơi với em cho tôi đi tắm. Một lúc sau, tôi bỗng nghe tiếng con bé khóc ré lên. Tôi vội vàng chạy vào phòng thì thấy con trai tôi đang đứng lóng ngóng bên cạnh, con bé thì rơi từ trên nệm xuống nền đất. (Nhà tôi không ngủ giường mà đặt nệm xuống đất nằm). Thấy tôi, thằng bé lí nhí: “Em tự lăn xuống, con không bế em lại được”.

Nhìn những vết lằn trên mông con trai, tôi càng thấy tuyệt vọng - Ảnh 2.

Nhìn con trai với những lằn ngang dọc, tôi càng thấy tuyệt vọng và xót xa. (Ảnh minh họa)

Nhìn con trai ngơ ngác, cúi mặt sợ hãi, tim tôi như thắt lại. Không ngờ tôi chưa kịp phản ứng thì chồng tôi đã kéo tay thằng bé ra đánh. Anh dùng tay tét liên tiếp vào mông con. Vừa đánh, anh vừa mắng chửi con. Anh mắng nó ngu dốt, xấu xa như bố nó nên mới muốn hại em. Bị đánh đau, con tôi chỉ biết lấy tay che mông và khóc to lên. Từng lời thằng bé nói cứ như dao đâm vào tim tôi: “Con không… con không…không hại em…”.

Tôi để con bé xuống rồi chạy ra ôm lấy con trai. Bố mẹ chồng tôi cũng mắng chồng tôi một trận. Thằng bé mới 4 tuổi thôi thì sao biết hại em là gì? Nhìn mông con lằn ngang dọc đầy vết tay của chồng, tôi chỉ biết ôm lấy nó mà khóc.

Tối, hình như biết mình sai nên chồng tôi chủ động chở con trai tôi đi siêu thị, đi chơi thú. Nhưng tôi vẫn sợ hãi, rất sợ hãi. Anh đánh con được một lần thì sẽ có lần thứ hai. Mà bỏ anh nữa thì tôi sẽ bị người đời dị nghị. Tôi buồn và tuyệt vọng quá. Phải làm sao để chồng tôi thương con tôi thật lòng đây?

Theo Helino



Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.