Ký sự sởn da gà của cô giáo mầm non

Mắng, quát, hét rồi...rú lên, với bé trong mắt cô là "thằng tự kỷ" khiến tôi sởn da gà. Ấn tượng đọng lại trong lòng tôi cô giáo mầm non tương lai là sự thật kinh hoàng "học" được từ bậc "tiền bối" đi trước. Nếu là mẹ biết được sẽ sốc...

Mắng, quát, hét rồi...rú lên, với bé trong mắt cô là "thằng tự kỷ" khiến tôisởn da gà. Ấn tượng đọng lại trong lòng tôi - cô giáo mầm non tương lai làsự thật kinh hoàng "học" được từ bậc "tiền bối" đi trước. Nếu là mẹ biếtđược sẽ sốc...

Kết thúc hơn một tháng thực tập tại trườngmầm non ở Hà Nội, mang theo biết bao kỷ niệm đẹp với những "thiên thầnbé nhỏ", lẽ ra tôi nên vui nhưng ngược lại, tôi buồn nhiều hơn vì ngaytại nơi này, với những điều "mắt thấy tai nghe" và trực tiếp cảm nhận,hình ảnh "người mẹ hiền" trong suy nghĩ của một cô giáo mầm non tươnglai như tôi đã khiến tôi hẫng hụt, hoang mang.
 
Tôi được thực tập trong lớp học có hơn 60trẻ. Tôi đặc biệt chú ý đến bé Bi (hơn 2 tuổi) - ít tuổi nhất lớp. Bé Biluôn có thái độ và hành động lạ lùng, thay vì quấn quýt, quan tâm các cônhư bé Tôm và thông minh, nhanh nhẹn như bé Na...
 
Ký sự sởn da gà của cô giáo mầm non
Ảnh có tính chất minh họa
 
Bi chẳng bao giờ gần gũi bất cứ ai, cô giáohỏi không bao giờ đáp, các giờ học không hề tham gia, hưởng ứng. Ban đầutôi thấy khó chịu vì không hiểu sao đứa trẻ này lại lười biếng và "hư"như vậy. Ngay lúc đó, chị T. kéo tôi lại gần và nói: "Thằng này nó bị tựkỷ đấy, cứ kệ nó đi!..."

Chưa hết bất ngờ vì câu nói vô cảm đó, tôi lại một lần nữa bị "sốc" vìcách cư xử của tất cả các cô giáo với bé. Trong khi cả lớp học múa, hát,nghe kể chuyện và chơi các trò chơi thì bé Bi chỉ lủi thủi một mình hoặclăn lóc trong góc lớp. Mặc cho bé muốn làm gì thì làm, các cô giáo khônghề để tâm tới. Nhất là những giờ hoạt động góc (tổ chức chơi các tròchơi) hầu như bé không được tham gia.

Và tôi thực sự sốc...
 
Một lần, bé Bi chơi mô hình sân bay, khi vừađộng vào viên gạch đã bị một giáo viên tới ngăn lại: "Đi ra! Mày độngvào hỏng hết mô hình bây giờ, phá ra tao lại mất công sửa lại!". Bé Biđột nhiên khựng lại, hai mắt đỏ ngầu, nhìn cô và khóc thét lên.

Buổi trưa bé Bi không ngủ, chỉ vạ vật chơi một mình hoặc quấy khóc.Những lúc như vậy cô H. thường tiến đến trừng mắt, chỉ tay vào bé: "Câmmồm! Mày có câm không?". Rồi chứng kiến bé nhận phạt nhốt trong nhà vệsinh hoặc phải đứng góc lớp.
 
Nhìn dáng hình nhỏ bé, đáng thương và đơnđộc của Bi, tôi như nghẹn lại. Tôi tìm cách tiếp cận, gần gũi bé bằngnhững cử chỉ ân cần, yêu thương nhất. Lúc đầu bé thường sợ hãi, chạy đivới ánh mắt xa lạ, lạnh lùng. Tôi thực sự không hiểu tại sao trẻ tự kỷlại phải chịu sự kỳ thị vô lý như vậy?
 
Điều khiến tôi ngạc nhiên đến sởn da gà làcô giáo đã mặc định trẻ tự kỷ là những đứa trẻ vô dụng, không có cảmxúc, không nhận thức được điều gì dựa trên các biểu hiện như: chậm tưduy, kém cỏi về mọi mặt so với bạn đồng trang lứa.
 
Vô lý hơn khi căn cứ quy kết bé bị tự kỷđược cô đưa ra khi quan sát trẻ chơi trò tô tượng, các em phát triểnbình thường biết cách tô mái tóc màu đen, áo quần màu xanh, màu đỏ...,còn trẻ bị cho là tự kỷ thì chỉ tô nguyên một màu....
 
Điều tôi học được sau một tháng thực tập lànhững đối xử vô lý. Nếu cho rằng, tự kỷ là không có cảm xúc, sao khichúng tôi chia tay lớp trở lại trường học, các em nhỏ đều khóc nghẹn,lưu luyến, bé Bi cũng chạy đến níu chân tôi và bi bô trong nước mắt: "Côơi, cô đi rồi quay lại chơi với con nhé!"
 
Khi rời khỏi nơi đây, tôi còn một điều bănkhoăn mãi khi thấy chuyện phổ biến diễn ra tại một trường mầm non cótiếng của Hà Nội lại là việc thiếu cơm. Để được theo học ngôi trườngnày, cha mẹ các em phải đóng mức học phí khá cao vì cơ sở vật chất củatrường khá tốt. Nhưng trong suốt đợt thực tập, tôi thấy các bữa ăn củatrẻ thường bị thiếu, các em phải chạy từ lớp này sang tới khác để xincơm, hoặc nhiều hôm may mắn thì đủ bữa, còn lại chẳng bao giờ thừa thãiđể ăn một cách thoải mái.
 
Ngược lại, các bé phải học quá nhiều vớilịch dày đặc mỗi tuần. So với những dáng hình nhỏ bé ấy, liệu "nhồi"kiến thức một cách không cần thiết như vậy liệu có nên?
 
Theo VNN


Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.