- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Vì một phút yếu lòng, tôi đã tự phá hỏng tương lai của mình rồi trở thành mẹ đơn thân
Tôi quyết định ra đi với hai bàn tay trắng khi thậm chí còn không có trong tay một công việc ổn định. Để lại cho anh đúng một lá thư xin lỗi, tôi đau đớn trở thành một người mẹ đơn thân.
Tôi quyết định ra đi với hai bàn tay trắng khi thậm chí còn không có trong tay một công việc ổn định. Để lại cho anh đúng một lá thư xin lỗi, tôi đau đớn trở thành một người mẹ đơn thân.
Tôi và chồng kết hôn đã được hơn 3 năm nhưng vẫn chưa có con. Thời gian đầu chúng tôi có lên kế hoạch sẽ cùng cố gắng ổn định công việc, dành dụm chút tiền sau đó mới sinh em bé. 1 năm trôi qua, đến năm thứ 2 thì gia đình nội ngoại giục giã, 2 đứa cũng đã có một khoản kha khá, nên quyết định "thả" để có bầu. Thế nhưng năm thứ 2, rồi năm thứ 3 trôi qua, khi mọi cố gắng đều không thể đổi lấy "2 vạch", tôi cùng chồng đành đến bệnh viện phụ sản kiểm tra.
Kết quả làm tất cả phải chết lặng. Chồng tôi mắc bệnh yếu sinh lý nên chúng tôi mới khó có con như vậy. Điều tất nhiên là cả 2 vợ chồng sẽ cùng nhau chữa trị, nhưng chính bác sĩ cũng không thể trả lời cho chúng tôi biết khi nào mọi chuyện sẽ thực sự ổn và chúng tôi liệu có được tận hưởng niềm hạnh phúc làm bố, làm mẹ hay không.
Tôi yêu chồng, thế nhưng làm sao có thể giấu được cảm giác thất vọng tràn trề đây? Nếu cả cuộc đời này anh không khỏi bệnh thì có phải tôi sẽ không bao giờ được nghe con gọi một tiếng "mẹ ơi" không?
Tôi luôn động viên chồng để anh không khỏi cảm thấy mặc cảm vì yếu kém trong "chuyện ấy". Không biết phải chờ đến bao giờ, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ không ly hôn vì chuyện này. Thế nhưng tôi chờ không được, anh cũng chờ không được.
Tôi là thư ký giám đốc của một công ty xây dựng. Vì đặc thù công việc, tôi thường phải cùng sếp đi những chuyến công tác xa. Thế rồi trong một đêm say rượu sau cuộc tiếp đãi đối tác, tôi đã không làm chủ được bản thân mà xảy ra quan hệ "ngoài luồng" với sếp.
Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi thôi việc ngay lập tức vì bản thân không cho phép mình tiếp tục dây dưa với người đàn ông đã có gia đình. Thế rồi tháng ấy, tôi chậm kinh. Một nỗi lo lắng không thể kìm nén nổi lên trong đầu. Tôi phải tự nhủ với bản thân: "Mới một lần, dính làm sao được dễ thế."
Ra hiệu thuốc, ngập ngừng mãi tôi mới dám bảo người ta bán cho chiếc que thử thai. "2 vạch" là điều mà tôi đã chờ suốt mấy năm qua, nhưng nó đến lúc nào không đến, lại đến vào đúng lúc mà tôi sợ hãi nhất này. Nhẩm đi nhẩm lại ngày, cái thai trong bụng làm sao có thể là của ai khác ngoài chính người sếp cũ kia.
Sinh linh bé bỏng vô tội này, cũng có thể là đứa con duy nhất của tôi, làm sao tôi có thể bỏ nó chỉ vì muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình. Lương tâm của một người mẹ không cho phép điều đó. Thế nhưng sau 2 tháng, tôi bắt đầu nghén nặng. Nhìn vợ chạy từ bếp vào nhà vệ sinh nôn khan bao lần một ngày, tôi thấy trong mắt chồng là tia hi vọng chẳng thể che giấu.
Anh cẩn thận đòi đưa tôi đi khám thai, háo hức trong niềm vui của một người sắp làm bố. Cái giây phút anh bế tôi xoay một vòng giữa hành lang bệnh viện vào đúng cái lúc bác sĩ thông báo tôi có thai, chính là giây phút đau khổ nhất cuộc đời tôi.
Tôi đã phản bội tình yêu của mình một lần, nhưng tôi không muốn lừa dối để làm khổ anh thêm một lần nữa. Sẽ ra sao nếu đứa con sinh ra không hề giống bố? Sẽ ra sao nếu "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra"? Khi ấy, bi kịch sẽ nối tiếp bi kịch, không chỉ gây ra nỗi đau cho người lớn chúng tôi mà còn là cả con nữa.
Tôi quyết định ra đi với hai bàn tay trắng khi thậm chí còn không có trong tay một công việc ổn định. Để lại cho anh đúng một lá thư xin lỗi, tôi đau đớn trở thành một người mẹ đơn thân.
Theo Helino
-
Tâm sự6 giờ trướcNgười chồng mà tôi hết mực yêu thương, chiều chuộng lại có ngày khiến cho tôi khổ sở như thế này.
-
Tâm sự11 giờ trướcEm vô cùng áy náy, mỗi lần gặp cháu lại thấy ngại ngùng. Em không biết nên chọn quà gì tặng cháu cho tương xứng...
-
Chứng kiến cảnh con gái bị bố chồng chèn ép, bố đẻ tôi đã làm một việc khiến cả nhà thông gia bẽ mặtTâm sự15 giờ trướcThấy con gái bị bố chồng chèn ép, bố đẻ tôi làm ngay một việc khiến nhà thông gia bẽ mặt phải rối rít xin lỗi.
-
Tâm sự20 giờ trướcBạn trai tôi thường xuyên "đốt tiền" vào những trò cá cược đỏ đen trên mạng, không ít lần tôi phải đi trả nợ thay cho anh ta. Dù tôi đã nhiều lần chia tay nhưng bạn trai liên tục níu kéo, thậm chí dọa dẫm khiến tôi không thể dứt khoát.
-
Tâm sự1 ngày trướcNghe xong những lời bạn của chồng nói, tai tôi như ù đi, chân run không đứng vững.
-
Tâm sự1 ngày trướcBố cô không may mắc bệnh trọng và đã qua đời hồi đầu năm. Mọi thứ đến quá nhanh, quá đột ngột làm cho nỗi đau, sự hẫng hụt của mẹ con cô mỗi ngày mở rộng ra mãi.
-
Tâm sự1 ngày trướcĐọc tờ giấy được chuẩn bị kỹ càng về nội dung, câu từ mà tôi suýt ngất vì sốc.
-
Tâm sự1 ngày trướcôi bất ngờ nhận ra người mà mấy tháng qua đã quan tâm, chu đáo với hai mẹ con.
-
Tâm sự2 ngày trướcTôi rất được mẹ chồng yêu mến chiều chuộng, nhưng gần đây bà lại tỏ thái độ khó chịu.
-
Tâm sự2 ngày trướcCháu đã vào đại học, đã có rung động với bạn gái. Nhưng cháu thực sự không dám yêu vì sợ đưa bạn gái về nhà, một là bạn ấy "chạy mất dép", hai là bạn ấy bị mẹ "đồng hoá"...
-
Tâm sự2 ngày trướcNăm nay cô 32 tuổi. Mấy năm nay, cô luôn bị người nhà hối thúc việc tìm hiểu, yêu đương, xây dựng gia đình...
-
Tâm sự3 ngày trướcChồng ngoại tình khiến tôi suy sụp, nhưng thất vọng hơn là cách hành xử của anh ta khi bị vợ biết chuyện.
-
Tâm sự3 ngày trướcVợ chồng chúng tôi cứ bị kẹt giữa một bên là mong muốn con vươn xa, một bên mong các con không rời khỏi vòng tay của mình.