- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Vừa thắp hương giỗ đầu chồng thì có người đàn ông giống hệt anh bước vào nhà, tôi run rẩy khấn vái thì nghe tiếng thở dài
Mẹ tôi nghe vậy, vội vào ôm và nhìn người đàn ông đó thật kỹ rồi bật khóc, hỏi đi hỏi lại.
- Đúng lúc tôi gặp khó khăn thì có khoản tiền 150 triệu chuyển vào tài khoản
- Đang chuẩn bị động phòng thì có tiếng tin nhắn, chồng nhỡ tay ném vỡ điện thoại kêu phiền, tiếc của tôi mang đi sửa thì rùng mình với điều này
- Sau bữa ăn tại nhà anh trai, tôi đã tuyên bố thẳng: "Nếu anh không biết dạy vợ thì có ngày bị tống cổ ra đường"
Chuyện tương lai không ai nói trước được điều gì, đặc biệt là sinh li tử biệt. Trước đây tôi từng có một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, một người chồng luôn nghĩ cho vợ, chăm chỉ làm ăn khiến tôi tự hào, đứa con gái nhỏ ngoan biết nghe lời. Cuộc sống hôn nhân không tránh khỏi những lúc cãi vã, nhưng sau tất cả chúng tôi vẫn cần nhau, yêu và không thể xa rời được.
Vợ chồng tôi từng vạch ra kế hoạch tương lai, năm 40 tuổi, 50 rồi 60, 70 tuổi sẽ đi đâu, làm gì cùng nhau. Vậy mà tất cả đều phải bỏ lửng, giang dở khi chồng tôi đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Ngày nghe tin anh cấp cứu tôi sốc tột độ, ôm bụng bầu vào viện mà tôi không dám tin sự thật rằng anh không thể qua khỏi. Tại sao lại nghiệt ngã như vậy. Đứa con thứ 2 của tôi mới được 5 tháng, chưa chào đời mà anh lại bỏ mẹ con tôi đi như thế.
Số phận nghiệt ngã biến tôi trở thành người đàn bà bất hạnh, ôm trọn đau đớn. Tôi chẳng biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo khi không có anh, những ngày tháng phía trước thật khó khăn. Nhưng tôi chẳng thể làm điều gì dại dột vì tôi còn 2 đứa nhỏ, chúng cần tôi, bố nó cũng mong tôi thay anh chăm sóc các con thật tốt. Tôi tin như vậy.
Mất chồng, tôi tập quen với cuộc sống của một người đàn bà goá. Nhà chồng thương tôi nên giúp đỡ nhiều lắm, tôi biết mẹ đau xót con trai nhưng chẳng dám thể hiện vì sợ tôi buồn. Mẹ chồng tâm sự bảo tôi cứ chờ 2 thằng vào lớp 1 rồi lúc đó đến với ai cũng được. Bà chỉ xin tôi đừng lấy chồng mới khi các con còn nhỏ quá tội nó, bà nội sẽ nuôi hết các cháu tôi không phải bận tâm. Mẹ thật tâm lý nhưng tôi chưa nghĩ đến điều đó.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, giờ cháu thứ 2 của tôi được mấy tháng rồi, cũng đến giỗ đầu của chồng. Là giỗ đầu nên tôi và mẹ quyết định mở rộng, mời họ hàng. Thắp nén hương, nhìn lên di ảnh chồng nỗi đau một năm trước lại hiện về, tôi vẫn đau vẫn xót xa vô cùng. Mới đó thôi mà đã một năm rồi, một năm tôi thay anh làm bố, thay anh chăm sóc mẹ.
Thắp hương xong quay ra bế con thì tôi sững người thấy một người đàn ông giống hệt chồng đang bước vào nhà. Là chồng tôi, đúng chồng tôi rồi nhưng không phải anh mất rồi mà. Sự bối rối, hoang mang đan xen cả sợ hãi vì nghĩ mình thần hồn nát thần tính, tôi quỳ xuống khấn vái, khóc lóc trước người đàn ông đó: "Em xin lỗi anh, em xin lỗi anh. Anh sống khôn thác thiêng phù hộ cho mẹ con em".
Người đó cúi xuống đỡ lấy tôi thở dài giải thích: "Em bình tĩnh, anh không phải Phong - chồng em. Anh là Phú - anh sinh đôi với chồng em thôi. Anh bị bố bế đi vào Nam từ lúc mới sinh, giờ mới có cơ hội về tìm mẹ và em trai, không ngờ lại cay đắng thế này".
Mẹ tôi nghe vậy, vội vào ôm và nhìn người đàn ông tên Phú đó thật kỹ rồi bật khóc, hỏi đi hỏi lại: "Phải Phú không con?". Anh ta gật đầu, nói hết tất cả rằng bố nói dối mẹ đã mất, không cho anh biết sự thật. Mãi gần đây, ông bệnh nặng mới cho anh biết sự thật và tìm về đây nhận mẹ và em trai.
Vậy mà tôi cứ tưởng chồng mình về. Biết hoàn cảnh mẹ con tôi, anh Phú bảo sẽ thay Phong nuôi 2 đứa nhỏ còn tôi muốn cứ đi bước nữa vì còn quá trẻ. Tôi cười mà chẳng biết trả lời ra sao, anh ấy thật tốt như chồng tôi vậy, chỉ tiếc chúng tôi không còn được ở bên nhau nữa rồi.
(maiphuong...@gmail.com)
Theo Vietnamnet
-
Tâm sự56 phút trướcBà bạn thân hàng xóm đã giới thiệu người yêu cho tôi, để tôi khỏi cô đơn ở tuổi 61 sau nhiều năm góa bụa, không ngờ bà ấy lại là "tiểu tam" xen vào cuộc tình này.
-
Tâm sự2 giờ trướcTôi không thể hiểu nổi, sĩ diện, tự trọng còn quan trọng hơn cả tương lai của con hay sao?
-
Tâm sự4 giờ trướcBác lấy làm tiếc cho tương lai của một thanh niên trẻ, có học thức, có hoài bão đổi đời mà chỉ vì ham tiền, nông nổi, nóng vội thực hiện ước mơ mà tự đánh mất nhân phẩm, đánh mất cơ hội phấn đấu sự nghiệp.
-
Tâm sự13 giờ trướcCô hàng xóm nói như 'phủi' khiến tôi tức điên. Kiểu như tôi làm mất vàng thì lỗi do tôi, tôi phải ráng mà chịu.
-
Tâm sự15 giờ trướcTôi không biết anh đã làm gì đến nỗi phải rao bán mảnh đất bố mẹ chồng cho trước khi kết hôn.
-
Tâm sự20 giờ trướcMẹ cậu nghiến răng nói một câu mà cả nhà phải bật cười: "Chờ nó thi xong, con phải lôi ra đánh cho một trận cho bõ tức".
-
Tâm sự1 ngày trướcTại sao phải xách vali rời nhà, trong khi nhà là tài sản chung và người sai đâu phải là mình?
-
Tâm sự1 ngày trướcNgay buổi tối hôm đó, bà chủ giữ tôi ở lại với lý do giúp bà dọn dẹp căn phòng vừa bày biện cho buổi tiệc sinh nhật. Rồi cái gì đến phải đến khi bà chủ thủ thỉ ngọt ngào rằng nếu tôi “chiều” theo ý bà, bà sẽ dành cho tôi một suất là cổ đông trong công ty mà không cần có tiền góp vốn!
-
Tâm sự1 ngày trướcThời buổi này, người yêu cũ cũng có thể trở thành bạn bè. Việc mời họ đến dự đám cưới của mình có gì đâu mà em phải phản ứng gay gắt đến thế?
-
Tâm sự1 ngày trướcNếu được chọn lại, tôi sẽ từ chối chồng ngay hôm anh tỏ tình với mình!
-
Tâm sự1 ngày trướcChấp nhận xa cách vì tương lai đám trẻ, để rồi tôi nhận về chỉ là máu và nước mắt.
-
Tâm sự1 ngày trướcTrong suốt chuyến đi, thấy người ta có chồng, có vợ, cả nhà sum vầy, quả thật cũng có lúc tôi lặng lẽ lau nước mắt.