Chồng xấu hổ vì…lương vợ quá cao!

Vĩnh nhìn vào tài khoản vừa báo “ting ting” trên điện thoại của vợ mà phát hoảng. Vợ anh mà có lương cao đến thế này ư?

Vĩnh nhìn vào tài khoản vừa báo “ting ting” trên điện thoại của vợ mà phát hoảng. Vợ anh mà có lương cao đến thế này ư?

Vợ Vĩnh làm biên tập viên của một trang tin điện tử. Nhìn chung gọi là có công ăn việc làm chứ Vĩnh chưa bao giờ quan tâm đến lương của vợ. Nhìn mặt bằng chung mấy đứa bạn làm truyền thông, nếu chỉ làm nhân viên quèn thì lương ba cọc ba đồng đủ ăn tiêu chứ nếu mắc thêm cái bệnh mua sắm nữa thì thiếu trước hụt sau, Vĩnh chẳng lạ.

Với lại, Vĩnh luôn nghĩ mình là đàn ông, là trụ cột của gia đình nên việc kiếm tiền lo cho gia đình là chuyện đương nhiên, chẳng có gì phải bàn cãi. Vậy nên sau khi cưới, Vĩnh bảo vợ “Hay là em nghỉ việc ở nhà chăm sóc nhà cửa, con cái, để anh kiếm tiền là được rồi”. Loan, vợ Vĩnh nhất định không bằng lòng “Em đã nói ngay từ đầu đây là công việc, là đam mê, là sự nghiệp của riêng em. Có thể với anh chẳng là gì nhưng với em nó rất quan trọng. Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ lấy một người chồng để nương tựa, dựa dẫm rồi ở nhà làm bà nội trợ cả”. Vĩnh biết tính vợ khá bướng nên thôi kệ, “coi như tiền cô ấy đi làm thì để đổ xăng xe và thuê người giúp việc, thế là hòa”.

Chồng xấu hổ vì…lương vợ quá cao!

Vĩnh làm về IT, làm sếp nhỏ nên mức lương cũng khá, khoảng 15 triệu cộng thêm một vài khoản linh tinh là 20 triệu/ tháng. Thế nhưng anh chỉ đưa cho vợ 10 triệu/ tháng để lo chi tiêu gia đình, số còn lại làm quỹ đen. Với lại Vĩnh nghĩ, nhà chưa có con nhỏ nên thế là nhiều rồi. Anh biết đâu rằng mỗi tháng Loan phải bỏ thêm không ít tiền vào để mua sắm và biếu quà nội ngoại mỗi dịp, cộng với tiền thuê người giúp việc, 10 triệu của chồng thì thấm vào đâu.

Thi thoảng về nhà Vĩnh lại thấy vợ sắm đồ mới. Khi thì cái nồi cơm điện, khi thì thay hẳn cái tủ lạnh mấy chục triệu. Vĩnh càu nhàu “em cứ đi mua trả góp mấy cái này làm gì? Khi nào có khoản mình mua sau, lương anh có vậy, giờ mua sắm thêm mấy cái đắt đỏ lại phải cân đối thu chi, mệt lắm!”. Loan chỉ cười cười “Em có mua trả góp đâu!”. Vĩnh ngạc nhiên lắm “Thế em lấy tiền ở đâu? Bà ngoại cho à?” thì Loan bảo “em có xin bố mẹ tiền bao giờ?”, Vĩnh cứ đờ ra chả hiểu vợ lấy tiền đâu mà mua sắm, hay là…

Có lần Vĩnh hỏi “này, lương của vợ bao nhiêu tiền một tháng?” thì Loan bảo “chồng hỏi làm gì? Đủ tiêu thôi”. Nghĩ chắc vợ ngại nói lương thấp chồng lại coi thường nên thôi không căn vặn nữa.

Mọi thứ trong nhà cứ chạy êm ru như thế, Vĩnh những tưởng với 10 triệu anh đưa, cộng với 5 triệu tiền lương trung bình của vợ thì là đủ cho một gia đình. Cho đến khi vợ Vĩnh ốm, Vĩnh mới té ngửa ra mức lương thật sự của vợ.

Hôm ấy Loan tụt huyết áp, lại thêm thời tiết ẩm ương nên lăn ra ốm, cô giúp việc lại nghỉ về quê, nhà chẳng có ai nên chồng cô bảo đi viện nhất định không đi, Vĩnh nghỉ làm ở nhà chăm vợ. Chăm được có một tý mà kêu gào đủ thứ, nào là em biết một ngày nghỉ của anh bao nhiêu tiền không? Bao nhiêu việc đang chờ, em đi viện bác sỹ người ta khám cho yên tâm này nọ…nấu cho vợ bát cháo cũng kêu ca. Đến mức Loan đang ốm còn phát cáu “Anh cứ đi làm đi mặc kệ tôi, tôi không chết được đâu!” lúc đấy Vĩnh mới im thin thít, nhưng trong lòng chắc cũng khó chịu với vợ.

Chồng xấu hổ vì…lương vợ quá cao!

Đang bón cháo thì thấy điện thoại có tin nhắn, Loan bảo chồng đưa điện thoại cho mình thì Vĩnh có cầm điện thoại, tài khoản ngân hàng hiện lên màn hình ngoài đến 7 con số 0. Vĩnh tròn mắt “ai chuyển tiền cho vợ vậy?” .Loan chép miệng “tiền lương chứ ai chuyển nữa?”.

25 triệu ư? Vĩnh hỏi lại “lương của vợ là bao nhiêu, chồng hỏi thật đấy, trước giờ chồng không quan tâm đâu?”.

“Đấy, lương của em đây!”. Loan đưa điện thoại cho chồng xem lần nữa, Vĩnh choáng quá vì thu nhập của vợ còn cao hơn của mình. Thế mà Vĩnh cứ tưởng…thế mà Vĩnh cứ nghĩ…thế mà Vĩnh đã từng có ý coi thường công việc của vợ…vậy mà cô ấy chẳng bao giờ nói, chẳng bao giờ đòi hỏi chồng phải kiếm thêm để xây dựng gia đình.

Vĩnh bỗng dưng thấy xấu hổ quá! Thế mà anh cứ nghĩ mình oách lắm, một tay lo cho gia đình cơ đấy! Ai dè đâu…

Vĩnh bóp chân cho vợ trong im lặng. Chả biết nói gì vì bỗng dưng sự ngại ngùng, xấu hổ dâng lên. Vĩnh bảo vợ “vợ khỏi ốm nhanh lên để chồng còn đi làm, chồng không thể thua vợ được!”.

Loan chỉ cười “Em chẳng quan tâm chuyện hơn thua của hai đứa mình đâu. Cứ yên ổn thế này là được rồi.”. Loan đã dạy cho Vĩnh một bài học về sự biết mình biết người và đạo vợ chồng thật đắt giá.

Vĩnh nhìn vợ, vừa thấy ngại vừa thấy thương yêu…

Theo Công luận



Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.