Long Nhật: Cắt móng tay trước khi hát... nên thất bại!

Tôi nghĩ rất nhiều về sự thất bại đầu tiên của mình khi đi thi hát, đôi lúc tôi tự hỏi: có phải do tôi cắt móng tay trước khi hát không? Và mãi tới bây giờ, thất bại này vẫn ám ảnh tôi, cũng từ đó, mấy mươi năm, trước khi hát, không bao giờ tôi cắt móng tay nữa.

Tôi nghĩ rấtnhiều về sự thất bại đầu tiên của mình khi đi thi hát, đôi lúc tôi tự hỏi: cóphải do tôi cắt móng tay trước khi hát không? Và mãi tới bây giờ, thất bại nàyvẫn ám ảnh tôi, cũng từ đó, mấy mươi năm, trước khi hát, không bao giờ tôi cắtmóng tay nữa.

>>
>>
>>

Trong phầnnày, ca sĩ Long Nhật sẽ kể về thuở cấp 3 với mối tình đơn phương dành cho cô bạnmang tên Châu Anh, bằng những dòng văn cũng tinh khôi như lứa tuổi áo trắng họctrò. Bên cạnh đó là những kỷ niệm về thất bại, thành công đầu tiên trong sựnghiệp ca hát...

Tôi còn nhớ như in cảm nhận lần đầu tiên khi nhìnthấy Châu Anh: Nước da ngăm ngăm trái bồ quân, mắt một mí, đen nhánh, sống mũidọc dừa, môi chúm chím, hồng mọng.

Lúc đó và rất lâu sau nàyChâu Anh cũng không biết tình cảm mà tôi dành cho cô ấy bởi tôi không dám nói.Tôi mặc cảm bởi tôi chưa dậy thì, dáng vóc nhỏ bé còn cô ấy là tiểu thư con nhàgiàu. Gia đình cô ấy bán đồ mỹ phẩm, quần áo của Mỹ, nhà đối diện chợ Đông Ba.

Cô ấy cũng không mảy may xúc động gì với tôi, dù tôi thườngtạo cớ lên mượn tập vở chép bài, trong khi cả lớp biết hết - đúng như câu hát“Ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu” (Lặng thầm). Mà lúc nào nhìn ChâuAnh tôi cũng thấy cô đẹp. Cũng với những trang phục như các bạn gái khác nhưngtôi không thấy ai đẹp song cứ Châu Anh khoác lên người thì mọi trang phục đềutrở nên lung linh, ấn tượng.

Long Nhật: Cắt móng tay trước khi hát... nên thất bại!
Cho đến giờ, cảm xúc về mối tình đầu đơn phương vẫn còn nguyên vẹn trong tôi khi bất chợt nó trở về..

Chỉ với chiếc quần nhung tíchkê mặc cùng áo sơ mi thôi nhưng sao cô ấy duyên dáng, thanh thoát đến thế. Nhấtlà vào thứ hai chào cờ, rất nhiều các bạn khác cũng mặc áo dài trắng nhưng lướtthướt, để hằn cái dây áo lót cùng những… đụn thịt ở lưng, ở hai bên eo và bụngsao mà… vô duyên, còn Châu Anh “của tôi” thì thật cuốn hút: chiếc áo trắng tinhkhôi ôm vừa vặn làm bật lên những đường cong thanh tân, nuột nà, chiếc áocooc-xê ẩn kín đáo trong làn áo lá mặc ngoài, chỉ lộ ra hai làn dây áo trên đôivai tròn, được che bởi những lọn tóc xinh xinh, sao mà đẹp lạ lùng.

Khi chúng tôi cùng nhau tậpvăn nghệ, Châu Anh đã mang rất nhiều quần áo mà gia đình cô ấy đang bày ở tiệmđến trường cho các bạn mượn. Hôm biểu diễn bài Con kênh xanh xanh, ChâuAnh mặc một chiếc váy tím, thắt một chiếc thắt lưng vàng khiến tôi mê mẩn (saunày anh Bi tôi, tức họa sĩ Đinh Khắc Thịnh cũng cho biết: màu tím và màu vàngtưởng không liên quan nhưng kết hợp với nhau rất đẹp. Đến giờ tôi vẫn thích sựkết hợp của hai màu đó).

Cho đến giờ, tôi vẫn giữnguyên những cảm xúc êm dịu khi nghĩ về Châu Anh, nhưng chính tôi cũng khônghiểu là tôi đã yêu cô ấy chính xác vì điều gì. Bởi nếu nói về sắc đẹp thì cô ấykhông phải là hoa khôi của lớp, hoa khôi là Phương Lan, cô bạn thân của tôi. Côấy cũng không học giỏi, chỉ học bình thường thôi. Tôi không thân với Châu Anhbằng Hoài Trâm, Ngọc Sương, tôi chỉ đứng từ xa nhìn Châu Anh. Còn một điều nữa,nó trở thành ám ảnh vô hình trong tôi: đó là, khi tôi yêu thích cái gì đó, hayai đó, tôi không dám với tới, tôi liên tưởng tới chú Dũng và chị Linh, tôi rấtsợ những gì mình yêu sẽ vụt biến mất…

Tình yêu đơn phương của tôicứ thế lớn dần lên trong cái tập thể thân thiết, gắn bó và nhiều chuyện cười ranước mắt đó. Tôi còn nhớ, có một bạn gái to béo nhất lớp, tên là Nhung và tất cảchúng tôi gọi bạn là chị. Ngày nào chúng tôi cũng có một trận cười vỡ ruột từchị này. Có lần tôi cố tình kéo chân bàn để trêu chị Nhung, cái bàn kêu tít,thày giáo hỏi có chuyện gì, chị Nhung đứng phắt dậy nói: Thưa thầy, em khôngđánh rắm. Thế là cả lớp cười rần rần. Lần khác, có một thày vào lớp và quênkéo khóa quần, lộ cái sịp bảy màu của Thái Lan (ngày đó, quần sịp bảy màu củaThái mới xuất hiện ở Huế và trở thành mốt thời bấy giờ). Chị Nhung nhìn thấy,cười rũ rượi, đấm thùm thụp vào lưng tôi khiến thầy hét lên hỏi: Có chuyện gìmà cười rũ trong giờ học thế. Chị ấy đứng dậy, vẫn không kìm được cơn cười,chỉ vào quần thầy vào chỉ nói được mỗi một câu: Thưa thầy, bảy màu! Ôngthầy quay lưng lại, cắp cặp, đi luôn, không chào lớp nửa câu và sau đó thì đổilớp luôn.

Tôi như linh hồn của lớp, mỗilần tôi nghỉ học các bạn nhớ lắm. Nhưng trong lớp có một bạn cá biệt, bạn tênLành, bạn rất ghét tôi hát, có lần tôi chuẩn bị ra diễn vì trường có hội diễn,tôi hát bài có ca từ: Em sẽ lớn lên như tôi từng khôn lớn, sẽ bay cao bay xahơn tôi, trên đỉnh cao mơ ước của loài người… Tôi đang chuẩn bị trong hậutrường và lẩm nhẩm lại bài hát thì bạn Lành vào, bạn ấy bảo: “Long Nhật, rangoài này cho Lành nói chuyện”. Nó đưa tôi ra gốc cây ở ngoài sân sau củatrường và trói lại, không cho vào hát nữa. Tôi khóc hỏi: Vì sao lại trói tôi.Nó bảo: Vì tao không thích mày cứ suốt ngày hát hát hò hò như thế. Giờgặp lại, tôi nhắc chuyện cũ, nó cười cười bảo: Ngày đó mình trẻ con quá.Sau này tôi nghiệm ra: Ai yêu quý tôi thì yêu quý vô cùng, nhưng ai mà ghét tôithì ghét lắm, như các cụ nói là: “Ghét như hắt nước đổ đi”.

Tới hè nămlớp 11 lên lớp 12, tôi vẫn chưa dậy thì, tôi tự hỏi: Sao mình chậm lớn thếnày. Nhưng rồi chuẩn bị vào lớp 12, tôi mới có dấu hiệu phát triển và tôivui mừng nhận ra, tôi chỉ phát triển chậm hơn so với các bạn thôi, không biết cóphải vì phát triển chậm hơn mà tôi cũng trẻ hơn so với các bạn cùng tuổi vớimình (!). Nhưng tới năm lớp 12, tôi vẫn chơi những trò mà các bạn trai trong lớpkhông thích. Tôi có cảm giác các bạn ấy đã chững chạc, muốn tỏ ra mình làthanh niên, còn tôi, mỗi giờ ra chơi vẫn đuổi hết “bọn chúng” là cácbạn trai ra, chia đều kem UB của Lào cho các bạn gái trong lớp đánh trắng phớmặt, thơm ngát cả lớp và đến giờ thì cô giáo dạy Hóa bắt tất cả đứng dậy đi rửamặt.

Long Nhật: Cắt móng tay trước khi hát... nên thất bại!

Tôi không hiểu sao, ai mà yêu tôi thì yêu đến thế mà ghét thì ghét đến vậy, với tôi, không có những người vừa yêu vừa ghét hay nhầng nhầng, nhỡ nhỡ... 

Năm nào ở Huế, mùa hè đều cócuộc thi đơn ca. Tới hè lớp 11 tôi thi đơn ca hè của TP Huế tổ chức và cả haivòng: vòng một và vòng hai, tôi đều đoạt giải nhất. Tôi hát bài: Con ở miềnnam ra thăm lăng Bác, Bác Hồ một tình yêu bao la, Tuổi đời mênh mông… Nhưngtới vòng chung kết, không rõ có phải họ ghét dáng vóc nhỏ nhỏ, yêu yếu và điệuđiệu của tôi không mà ban nhạc đã đánh lạc tông khiến tôi hát lạc nhịp… và đó làthất bại đầu tiên trong con đường ca hát của tôi. Khi đó, tôi nghĩ rất nhiều vềsự thất bại của mình, đôi lúc tôi tự hỏi: có phải do tôi cắt móng tay trước khihát không? Và mãi tới bây giờ, thất bại này vẫn ám ảnh tôi, cũng từ đó, mấy mươinăm, trước khi hát, không bao giờ tôi cắt móng tay nữa.

Những năm tiếp sau đó, tôithi hát toàn tỉnh, toàn TP hay toàn khu vực miền trung… lúc nào tôi cũng đoạtgiải nhất. Lớn hơn cũng đoạt HCV (1985) Hội diễn Ca múa nhạc chuyên nghiệp ngànhGiao thông Vận tải Bắc- Miền trung (tổ chức tại TP Vinh) với ca khúc Bác Hồ,một tình yêu bao la… Đơn ca toàn tỉnh, toàn thành phố đều đoạt giải nhất. Vàhát bài nào cũng được khán giả nhớ như: Mấy nhịp cầu tre, Nụ hồng (TrầnHữu Bích), bây giờ đài TNVN còn phát, nghe lại thấy trong trẻo. Lặng thầm(Thế Hiển), Tóc em đuổi gà (Thế Hiển), Về quê ngoại. Thể hiệnthành công hai ca khúc Lặng thầm và Tóc em đuôi gà là nhờ vào cảmxúc từ mối tình đầu đơn phương tôi dành cho Châu Anh.

Trong cuốn lưu bút chia taycuối cấp ba: tôi ghi là: Muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng. Còn Châu Anh ghilà: Muốn trở thành bác sĩ. Tới vừa rồi, khi về Huế quay DVD ca nhạc vớiBảo Yến: Người tình và kỷ niệm, lớp cũ tổ chức họp lớp và gọi điện chotôi, lúc truyền tay cho các bạn trong lớp, tôi nói chuyện với Nho, Đặng, Lànhrồi Ái Mỹ, lớp phó văn thể mỹ, rồi Phương Lan, Hoài Trâm tôi nói đầy hào hứng,vui nhưng tới khi truyền tay tới Châu Anh, mới nghe cô ấy hỏi: “Long Nhật cókhỏe không, Châu Anh mới về nước nè (cô ấy lấy chồng ở Mỹ) thì tôi không nóiđược gì dù đã già, bốn mấy tuổi rồi mà vẫn ngại ngùng như cậu bé năm xưa.

Thậm chí, đáng ra là tôi đếnhọp lớp nhưng nghe có Châu Anh về nên không dám đến vì một phần ngại ngùng, mộtphần sợ hình ảnh Châu Anh không còn như ngày xưa, bốn mấy rồi, chồng con rồi sẽsồ sề, xấu xí.

Khép lại mối tình đơn phươngvới Châu Anh và kết thúc những ngày tháng đẹp với tập thể cấp ba cũng là khéplại một chặng đường thơ ấu đáng nhớ của tôi, với những kỷ niệm không đơn thuầnchỉ để nhớ mà nó là những ám ảnh theo suốt cuộc đời tôi sau này.

Theo VTC



Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.