- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Chồng tôi rửa bát quét nhà nhưng vẫn oai
Nói thật, chẳng người vợ nào muốn chồng mình ở nhà rửa bát, quét nhà cho vợ đi làm kiếm tiền.
Đúng là ở đời không ai nói
trước được điều gì, thế nên từ ngày lấy chồng, tôi không bao giờ có cái
khái niệm gọi là phỏng đoán. Vì không bao giờ tôi còn dám nghĩ, dám đoán
là điều gì sẽ đến. Bởi những gì tôi tính toán từ trước tới giờ đã thành
con số không.
Khi thấy tôi xách vali về nhà mẹ đẻ, hàng xóm láng giềng cô bác ngơ ngác
không hiểu chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt tôi bầm tím, ai cũng nghĩ tôi bị
chồng đánh nhưng chẳng ai dám hỏi, vì tôi mới lấy chồng được có 1 năm.
Có lẽ họ đã đoán ra, chỉ là chưa tiện nói chuyện mà thôi.
Tôi trở về nhà nước mắt ngắn nước mắt dài, không có lời nào diễn tả được
nỗi chua xót của tôi. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ, người tôi yêu thương
thề non hẹn biển lại đánh tôi ra nông nỗi này. Tôi đã tự hứa với lòng
mình từ khi chưa lấy chồng, không bao giờ chấp nhận người chồng vũ phu.
Tôi vốn là cô gái xinh đẹp, hơn nữa lại
có công việc ổn định, thu nhập hơn chục triệu một tháng. Với một người ở
quê, mức thu nhập đó là quá cao. Và vì thế nhiều người cũng theo đuổi
tôi bởi cái mác ấy. Ngày yêu anh, bao nhiêu con mắt khác nhìn tôi tiếc
nuối. Tôi cũng không hiểu sao mình lại yêu con người này nhanh đến vậy.
Có lẽ một phần vì anh đẹp trai lại nhẹ nhàng. Mặc dù bố mẹ ra sức ngăn
cản khi biết anh mắc bệnh, bấy lâu nay tạm nghỉ ở nhà không đi làm để
giữ sức khỏe, nhưng tôi vẫn kiên quyết lấy anh. Tôi không có ý định nuôi
chồng, nhưng với suy nghĩ rồi anh hồi phục, anh sẽ đi làm kiếm tiền
khiến tôi càng quyết tâm lấy anh hơn bao giờ hết. Và đám cưới được tổ
chức, tôi là cô dâu hạnh phúc, còn bố mẹ thì đầy âu lo.
Được gần 1 năm, anh bắt đầu dở chứng. Không hiểu sao ai nói anh bám váy
vợ, ở nhà ăn bám mà anh lại nổi cáu với tôi. Anh bảo tôi đưa chuyện, ra
oai làm được lương cao, có tiền. Anh nói không nhờ vào tiền của tôi, anh
đang tiêu tiền của mẹ anh. Câu nói ấy khiến tôi càng thấy anh trẻ con.
Anh là đàn ông, hàng tháng vì anh không đi làm, tôi vẫn đưa tiền cho anh
để anh giúp tôi việc nhà. Vậy mà anh còn nói tiêu tiền của mẹ. Con trai
tiêu tiền của mẹ khi có vợ đã là việc không được, đừng nói tới chuyện
anh đã có gia đình riêng. Vả lại nói thế mang tiếng bản thân tôi, vì tôi
chưa khi nào không đưa tiền cho anh cả.
Nói thật, chẳng người vợ nào muốn chồng
mình ở nhà rửa bát, quét nhà cho vợ đi làm kiếm tiền. Chỉ là vì hoàn
cảnh, tôi lại thương anh đau yếu nên không muốn anh đi làm sớm. Hàng
ngày, anh đi tập thể dục, đi đánh cầu lông ở câu lạc bộ, rồi tối đến,
anh lại về nhà ăn cơm. Hôm thì tôi nấu nếu về sớm, hôm thì mẹ chồng nấu
vì mẹ đã nghỉ hưu. Cuộc sống của anh nhàn hạ, không phải động chân động
tay gì nhiều.
Có lẽ, cũng chính vì thế mà anh khó chịu, sinh sự khi bắt gặp ánh mắt
của hàng xóm. Họ không nói gì anh cũng cho rằng họ đang soi mói anh. Họ
cười anh cũng bảo họ cười đểu. Tôi hiểu những mặc cảm trong lòng anh
nhưng tôi chưa bao giờ có ý định bêu rếu anh ăn bám vợ. Chỉ là, bản thân
anh là đàn ông, chính anh cũng cảm thấy khó chịu và tự thấy xấu hổ với
vợ khi không đi làm. Người ta nói đàn ông là trụ cột gia đình, phải kiếm
tiền nuôi vợ con, đằng này…
Thế rồi, mâu thuẫn vợ chồng dần nảy sinh, anh trút giận lên đầu tôi, nói
tôi là người như này như nọ. Rồi không biết anh mang ở đâu ra cái lý lẽ
tôi khinh chồng đi ngoại tình nên lắm tiền thế. Mỗi lần đi về muộn là
anh lại kiếm cớ gây sự. Tôi chưa bao giờ cãi anh. Nhưng lần ấy, vì anh
xúc phạm bố mẹ tôi, nên tôi cãi lại. Và kết quả là tôi đã nhận từ anh
mấy cái tát đau điếng. Tôi lập tức xách đồ về nhà, không luyến tiếc
người đàn ông này. Với tôi, người chồng như vậy không thể mang lại hạnh
phúc. Anh không thương vợ tần tảo, chấp nhận bệnh tật của anh lại còn dở
chứng đánh đập. Chắc chắn còn tiếp tục, gia đình này chỉ là bi kịch.
Nhưng bi kịch này là do mình anh tạo nên.
-
Tâm sự2 giờ trướcNgười tưởng chừng sẽ vắng mặt lại xuất hiện khiến các bạn học cũ vô cùng xúc động.
-
Tâm sự12 giờ trướcKhông biết thắt lưng buộc bụng kiểu gì với thu nhập 9 triệu đồng một tháng ở Hà Nội đắt đỏ, vợ chồng tôi buộc lòng phải gửi con 1 tuổi về quê cho ông bà nội nuôi.
-
Tâm sự13 giờ trướcCô nhân tình trẻ đẹp của chồng tôi thực sự chỉ thích làm người thứ ba, được chu cấp và không ràng buộc.
-
Tâm sự14 giờ trướcSau 3 năm biệt tích cùng cô gái khác, chồng tôi bất ngờ liên hệ, khóc lóc xin mẹ con tôi tha thứ, cho anh ấy cơ hội sửa sai. Anh ấy nói dù không liên hệ và chu cấp cho con suốt thời gian qua nhưng vẫn dành một khoản cho con...
-
Tâm sự17 giờ trướcĐôi khi phía sau sự êm đềm của một gia đình là những bí mật giả tạo đáng buồn.
-
Tâm sự17 giờ trướcNói chị đừng giận chứ tôi cực kỳ dị ứng với mấy cái vụ chồng ngoại tình với thư ký trẻ, rồi đến khi xảy ra chuyện do lợi dụng chức vụ, quyền hạn dùng tiền công bao bồ trẻ, khiến mất ghế lại có thể bị truy cứu ra tòa nếu không khắc phục hậu quả thì lại xuống giọng van xin vợ con cứu giúp.
-
Tâm sự18 giờ trướcCơn giận lên đến đỉnh điểm, Dung không chịu đựng được nữa, đẩy cửa xông ra giật lấy điện thoại của chồng ném xuống đất, tức tưởi nói trong nước mắt: "Tôi chán anh lắm rồi, ly hôn đi".
-
Tâm sự23 giờ trướcKhi biết tôi ngoại tình, phản ứng của chồng vô cùng bình tĩnh, lạnh tanh tuyên bố bất cứ điều gì tôi làm cũng trở nên vô nghĩa với anh.
-
Tâm sự23 giờ trướcLời chất vấn của con dâu khiến bà không nói nên lời.
-
Tâm sự1 ngày trướcRồi cái tin chồng tôi có quan hệ khuất tất gì đó với cô thư ký trẻ đến tai tôi. Chưa kịp tìm thời điểm thuận lợi hỏi chồng cho ra nhẽ thì tối muộn hôm qua chồng trở về nhà với vẻ mặt thẫn thờ, buồn bã.
-
Tâm sự1 ngày trướcChồng tôi chấp nhận làm công việc văn phòng trong một cơ quan nhà nước để được nhàn hạ, nhưng lương rất thấp, chỉ 6 triệu mỗi tháng bởi suy nghĩ bố mẹ có điều kiện, không cần phải cố gắng làm gì cho vất vả.