Raul Gonzalez: Sáng và tối của một người Madrid bất tử

Hè 2010 là mùa hè của những cuộc chia tay. Một Henry khởi đầu với Les Bleus bằng trận ra mắt trước Nam Phi đã kết thúc sự nghiệp áo Lam cũng bằng cuộc đối đầu với Nam Phi.

Hè 2010 là mùa hè củanhững cuộc chia tay. Một Henry khởi đầu với Les Bleus bằng trận ra mắt trướcNam Phi đã kết thúc sự nghiệp áo Lam cũng bằng cuộc đối đầu với Nam Phi. Cònở phía sau của World Cup, của sân chơi ĐTQG, Raul cũng chính thức nói lờichia tay Real Madrid, CLB duy nhất mà anh đã khoác áo chuyên nghiệp trong 16năm.

Raul Gonzalez: Sáng và tối của một người Madrid bất tử

Raul chia tay Real Madrid sau 16 năm gắn bó

Khác với Henry, Raul không có trận đấu cuốicùng để giã từ với Real trước khi anh ra đi. Nhưng không giống với Henry,Raul tạm biệt ở một tư thế khác, kiêu hãnh hơn dù anh vẫn rơi nước mắt, vàđích đến của anh cũng khác. Đó là một Schalke 04 đẳng cấp vượt trội so vớinền bóng đá ít cạnh tranh của MLS.

Tôi đã cống hiến hết tấtcả cho màu áo này”, Raul nói khi đưa nắm tay áp vào lồng ngực y như cáchanh vẫn làm khi ghi bàn thắng. Cuộc chia tay này cũng là một bàn thắng màRaul tự kiến tạo và tự dứt điểm, một bàn thắng vĩ đại nhất anh dành choReal. “Tôi cần phải ra đi khi đội bóng cần chỗ đứng cho những cầu thủ trẻtương lai hứa hẹn”, Raul thổ lộ như thế khi anh quyết định “ghi bàn”, mộtquyết định dũng cảm bất chấp rằng “Mourinho đã muốn tôi ở lại nhưng bản thântôi lại muốn ra đi”. Đó là mảng sáng cuối cùng của một Raul - danh thủ ởBernabeu, một mảng sáng đáng tưởng thưởng.

Real mùa bóng này kéo về nhiều cầu thủ trẻ với mục đích giới hạn tuổi chuyểnnhượng ở dưới con số 25. Raul hiểu rõ vai trò của mình trong chính sáchchuyển nhượng ấy. Anh, ở tư cách Hoàng tử thành Madrid, ở cương vị của ngườimang áo số 7, số áo mà tay bút Eduardo Inda đã gọi bằng cái tên mỹ miều“Madridista Eterno” (Người Madrid bất tử), có một vị thế bất khả xâm phạm.Ông hoàng Perez không thể đụng đến anh dù ông có quyền lực thế nào đi nữa.Đơn giản, sau lưng Raul là cả một lực lượng madridisti hùng hậu với tiếngnói của công luận.

Raul nhận thức rất rõ về vịthế ấy và không thể phủ nhận là anh đã khéo léo sử dụng nó như một điểm tựavững chắc cho sự nghiệp. Anh đã trở thành một quyền lực vô hình với sức mạnhvô biên mà không một cầu thủ Real nào dám chống lại. Quyền lực ấy đã “ámsát” thành công sự nghiệp ở Bernabeu của rất nhiều tài năng mà Anelka là cáitên điển hình nhất. Đó là một mảng tối của Raul, một mảng tối không bao giờanh có thể gột sạch. Lẽ ra, Real đã có thể vững mạnh hơn nhiều với sự bền bỉđến từ tiềm năng của một CLB vĩ đại nhưng nó đã không đạt được cái đỉnh ấycũng bởi một phần từ "quyền lực đen" của mảng tối Raul.

Mùa bóng 2009/2010, Realtrắng tay nhưng đã thể hiện một lối chơi có thể nói là xuất sắc. Và cũngchính trong mùa bóng ấy, Del Bosque trở lại nghiệp huấn luyện với cương vịHLV trưởng TBN. Raul từng được hy vọng sẽ quay lại đội tuyển khi cánh hẩucủa mình nắm quyền tuyển trạch. Nhưng Del Bosque tỉnh táo không để cái tìnhníu kéo cái nghiệp. Và TBN vô địch thế giới, lần đầu tiên, như họ đã vô địchchâu Âu 2 năm trước đó, một chức vô địch không Raul. Người ta càng hiểu rõhơn, tại sao với một Raul tài năng như thế, TBN không thể lên hương dù xoayquanh anh lúc ấy cũng vẫn là những hảo thủ đẳng cấp thế giới. Đó là một mảngtối khác nữa của Raul bởi có anh, tuyển TBN chưa bao giờ đoàn kết. Dễ hiểu,anh là một biểu tượng của Madrid không chỉ trong bóng đá mà còn trong cả vănhóa lẫn chính trị, một thứ chính trị bị nâng tầm từ những điều bình thường.

Real đã từng có những biểu tượng như Di Stefano, Santillana nhưng biểu tượng“home-grown” (trưởng thành từ CLB) như Raul thì quá hiếm hoi. Trước Raul,chỉ có Butragueno mà thôi và sau anh là ai? Casillas đang sừng sững ởBernabeu trong tư thế dấu chấm sót lại của galactico đầu tiên. Nhưng bóng đácủa Real là thứ bóng đá tấn công và người Madrid luôn cần đến một biểu tượngtấn công chứ không phải phòng ngự. Raul ra đi, Real phải vật vã với nhiệm vụtìm kiếm và bồi đắp một biểu tượng tấn công home-grown mới sẽ chính làkhoảng tối mà anh để lại. Không có Raul, sức ép lên những cầu thủ trẻ nhưBenzema, Higuain, Di Maria sẽ được giảm thiểu nhưng ai sẽ trở thành mộtxương sống mới cho văn hóa bóng đá Bernabeu mới là câu hỏi lớn. Perez chỉ cóvài năm để tạo dựng điều đó, điều mà Loranzo Sanz đã thực thi một cách xuấtsắc.

Bỏ lại tất cả những sáng - tối sau lưng mình, Raul đã ra đi trong nước mắt.Và bất chấp việc dấu ấn của anh ở Bernabeu lẫn bóng đá TBN có cả tích cựclẫn tiêu cực đi chăng nữa, anh vẫn mãi xứng đáng là một trong nhữngmadridista eterno mà người Madrid không bao giờ có thể gạt ra khỏi trí nhớ,nhất là khi anh đã ghi một “bàn thắng” cuối cùng cho Real, một bàn thắng vĩđại hơn cả trăm bàn thắng mà anh đã cùng Real để vinh danh Chúa nhẫn…

Theo Thểthao Văn hóa




Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.